Kinh Thánh nói gì về phong tục chôn cất Do Thái?
Cùng khám phá phong tục chôn cất Do Thái qua câu chuyện của La-xa-rơ, Ma-thê, và Ma-ri, được minh họa sinh động bởi Noah Regan. Bài viết chi tiết từ việc chuẩn bị thi thể đến nghi thức an táng, cũng như sự hồi sinh kỳ diệu của La-xa-rơ, mang đến thông điệp về hy vọng và niềm tin.
Câu chuyện khởi nguồn trong Kinh Thánh
Trong thành Bê-tha-ni, có tồn tại ngôi nhà của ba anh chị em: La-xa-rơ, Ma-thê và Ma-ri. Họ không chỉ là cư dân của thị trấn, mà còn là những người bạn thân thiết của Đấng Cứu Thế. Trong nhiều dịp, Chúa Giê-su đã ghé thăm ngôi nhà này, nơi Ngài tìm thấy sự ấm cúng và tình thân ái (Giăng 11:1-5).
Trong một giai đoạn quan trọng của cuộc đời và sứ mệnh của mình, Chúa Giê-su đã phải rời bỏ xứ Giu-đê, khi mối đe dọa từ người Do-thái đối với Ngài ngày càng gần kề. Sự thù địch và âm mưu giết hại Ngài của họ đã trở thành một thách thức lớn (Giăng 10:39-40).
Trong lúc Chúa Giê-su không có mặt, một sự kiện bi thảm xảy ra: La-xa-rơ đã đổ bệnh nặng và qua đời, để lại nỗi đau tận cùng cho hai người chị của mình. Anh được chôn cất theo phong tục truyền thống của người Do-thái, trong một ngôi mộ đá (Giăng 11:17).
Dưới dây là một số phong tục mà họ có thể đã thực hiện cho cái chết và sự chôn cất của La Xa Rơ. Đây cũng được xem là phong tục mai táng của người Do Thái.

Phong tục chôn cất Do Thái theo mô tả của Kinh Thánh
Hình ảnh minh họa phong tục chôn cất Do Thái do Noah Regan thực hiện
Khi hơi thở cuối cùng của người ấy lìa khỏi thân xác, đôi mắt nhắm nghiền. Thân thể bất động ấy sau đó được tắm rửa cẩn thận, dùng hương liệu quý giá như cam tùng, một dược và lư hội, tất cả đều pha trộn theo nghi thức truyền thống (Lu-ca 23:56; Giăng 19:38-40).

Thi hài tĩnh lặng của người quá cố được bọc trong tấm vải mỏng, sau đó được đưa về nhà của người thân. Tại nơi đây, người họ hàng và những người láng giềng đã có dịp đến thăm viếng, bày tỏ lòng kính trọng và sự thương tiếc của họ (Công Vụ Các Sứ Đồ 9:37).

Thông thường, không lâu sau khi linh hồn lìa bỏ thể xác, trong khoảng chừng tám giờ, người ta thường khiêng cơ thể bất động của người quá cố đến mộ phần. Điều này làm cho những vị khách đến viếng có cơ hội để nhìn thấy họ lần cuối (Lu-ca 7:12-14). Một người phụ nữ, thường là người có mối quan hệ gần gũi nhất, dẫn đầu đoàn người tiễn đưa, trong khi một số thành viên trong gia đình, bày tỏ nỗi đau thương của họ, xé toạc quần áo của mình như một cách thể hiện sự thương tiếc.

Nhiều ngôi mộ được khắc sâu vào lòng đá, tạo nên nơi an nghỉ cuối cùng cho những người đã khuất (Ma-thi-ơ 27:58-60). Cửa vào của các ngôi mộ này thường rất nhỏ, đòi hỏi những ai muốn bước vào phải cúi mình, một hành động vừa thể hiện sự tôn trọng vừa mang ý nghĩa khiêm nhường.

Nghi lễ mai táng theo phong tục chôn cất Do Thái kết thúc bằng việc đặt thi hài nằm yên trên chiếc ghế đá, tự nhiên được điêu khắc từ chính lòng đất. Để bảo vệ ngôi mộ khỏi những kẻ trộm mộ hoặc động vật hoang dã, người ta che chắn lối vào bằng một viên đá tròn lớn, vừa để ngăn chặn sự xâm nhập, vừa để giữ cho linh hồn của người quá cố được an bình.
Cái kết viên mãn
Sau khi gia đình hoàn tất phong tục chôn cất Do Thái cho La-xa-rô, Chúa Giê-su đã trở lại và thực hiện phép màu làm cho anh từ cõi chết trở lại cuộc sống. Các môn đệ của Ngài được trao cho niềm hy vọng mới, một lý do để không còn chìm đắm trong nỗi buồn mất mát.
Hành động này của Chúa Giê-su Ky-tô đã khẳng định một sự thật rằng, qua Ngài, “nấm mồ không còn sự đắc thắng nữa, và sự chết không còn nọc độc nữa” (Mô-si-a 16:7). Điều này mở ra một cánh cửa hy vọng và niềm tin mạnh mẽ hơn trong lòng các môn đệ.
Xem thêm: Nên an táng hay hỏa táng người đã khuất?